Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket

Akitru's News

Use the button "Translate" to read our posts on your language !!!

Saturday, April 24, 2010

Thư tình cho những người không đến được với nhau

1. Tình yêu ?

*

Em viết thư tình cho những người không đến được với nhau,

chẳng phải để an ủi, chẳng phải để ru êm nỗi đau tình của họ,

em chỉ muốn bộc lộ rằng mình coi thường sự hèn kém ấy đến nhường nào…


Ngày người ta yêu nhau, hát vang những “Bức thư tình…” để tặng nhau, mơ thứ hạnh phúc ngọt ngào, và gửi bao ước hẹn vào trăng sao…

Em lãng mạn, em mộng mơ, và em ảo tưởng về một tình yêu mà người ta luôn tìm cách ở bên nhau khi yêu và được yêu. Em đã gặp nhiều người như thế, hay ít ra biểu hiện bên ngoài của họ tạo cho em cái cảm giác như thế. Và vì em không ở trong tình yêu của họ, nên em luôn ngưỡng mộ, trân trọng thứ dũng khí đó, em nghĩ họ rồi cũng sẽ hạnh phúc. Điều đó khiến em chạnh lòng cho chính mình, em thấy mình toàn gặp những điều tồi tệ, những kẻ chẳng ra gì,… người cứ đến bên em buông lời yêu tha thiết, sau đó tim người đau đớn vì không thể có em, mắt người lo lắng dõi theo em nhạt nhoà, tâm người cầu chúc hạnh phúc ở lại với em, nhưng tay người không chịu giữ em lại, chân người không chịu chạy đến bên em, người đứng đó và bất lực trước cái thứ tình yêu đang tan nhanh như một làn khói. Vậy mà người vẫn nghĩ là người đã yêu rất thật lòng, yêu và đau khổ trọn vẹn trái tim.

Có những mong muốn tưởng chừng như rất đơn giản với người này nhưng lại trở thành vô cùng khó khăn với người kia chỉ vì họ đã nối với nhau bằng những kỳ vọng lệch pha. Em tự hỏi tình yêu là gì? Khi ngày hôm nay thề nguyền mãi mãi không rời xa, ngày mai đã nghẹn ngào chia ly, chúc nhau tìm thấy hạnh phúc ở khoảng trời riêng. Đời gọi đó là tình yêu cao thượng, nhưng em thấy thật ngớ ngẩn lắm thay! Vì bản thân em không thể nào hiểu được cái kiểu tình yêu nằm trên đầu môi mà tâm tưởng không chịu làm bất cứ điều gì để giữ lại tình yêu cho mình. Người ta nói người ta còn yêu, yêu tha thiết, yêu nhiều lắm, nhưng người ta vẫn cứ để người mình yêu và yêu mình ra đi, rồi cả hai con tim đau khổ thổn thức.

Những người không đến được với nhau, chẳng phải bởi một cản ngăn nào từ bên ngoài, mà đơn giản tự bản thân dựng lên những rào chắn rồi không dám xô đổ hay nhảy qua, chỉ biết ngồi một chỗ, nhìn ra phía ngoài, cố ru yên trái tim mình trong đơn lẻ. Sao mà em thấy họ bạc nhược và bao biện quá thể. Thà rằng không còn yêu nhau, hoặc nhận ra mình đã sai lầm khi nghĩ đó là tình yêu, để lấy lý do cho việc chia tách còn dễ được cảm thông. Thà rằng như thế, em còn thấy họ biết sống đúng với bản thân mình hơn.

Cuối cùng rồi em cũng không thể hiểu tình yêu là gì và cái thứ tình yêu cao thượng mà người đời ca ngợi là cái quái gì nữa. Yêu người ta, nhưng không dám đem hạnh phúc đến cho người ta, nên cầu mong một người khác đến thay thế mình làm cái nghĩa vụ duyên phận mà lý tưởng lớn lao của mình từng mong ước. Em chỉ thấy đó là sự trốn tránh hèn nhát trong trái tim của kẻ bất lực và an phận. Thế đấy, trong mắt em, những con người như vậy thật đáng trách, họ đã không sống thật với bản thân mình, họ trở nên giả dối và họ thật đáng với những đau khổ âm thầm họ đã từng ngụy tạo. Nhưng họ cứ nghĩ rằng mình đã thật lòng, rằng đẩy người đến một bến bờ hạnh phúc khác là mình đã cao thượng trong tình yêu. Rốt cuộc cũng chỉ là thứ tình yêu khiếm khuyết ở phía cuối đường tình. Thứ tình yêu thương tật, thứ tình yêu đã chết sao lại xứng đáng được dựng đài tưởng niệm và gán ghép ý nghĩa Cao Thượng vào đó? Có chăng em chỉ thấy ngớ ngẩn, dở hơi. Và em coi thường những điều đó. Coi thường thật sự!

Đối với em, những người yêu nhau không đến được với nhau, nghĩa là chẳng có thứ tình yêu chân thành nào đã từng tồn tại, họ chỉ sống giả tạo hơn những cặp chia tay vì chán nhau mà thôi. Ngay cả một chút dũng khí còn không có, thì sao có thể dám nói rằng ĐÃ YÊU? Nếu ai đó kể với em rằng họ còn lại một mình và người kia ra đi khi vẫn còn yêu họ, thì em sẽ cười ngặt nghẽo, em báng bổ và nhổ toẹt vào cái ảo tưởng ngu xuẩn đó. Chẳng có yêu đương nào cả, tất cả chỉ đang cố tự an ủi mình. Xa nhau rồi sẽ quên nhau, rồi sẽ thấy đã từng sai lầm, khờ dại, và rồi sẽ thấy may mắn khi bỏ một người không hề xứng đáng với mình. Vâng, những người yêu nhau không đến được với nhau, thì chẳng ai xứng đáng với cái gọi là TÌNH YÊU cả! Vì thế cũng đừng nguỵ tạo rằng mình đã hành xử vì một TÌNH YÊU CAO THƯỢNG. Gian dối lắm người ơi!

Thế rồi em chẳng tin tình yêu nữa! Bởi có bao giờ em nhìn thấy mặt mũi nó ra làm sao để mà tin tưởng. Nên một khi người đã bỏ em ra đi, thì đừng bao giờ cố chứng minh rằng người đã từng yêu em. “Thật lòng” và “Cao thượng” của người chỉ nằm nơi chót lưỡi đầu môi, nên em sẽ thanh thản lắm, sẽ chẳng để tim mình buồn đau đâu! Bởi em không muốn đánh đổi tình cảm của mình vì những điều không xứng đáng.

Thế rồi em thấy mình vui vẻ, hạnh phúc! Chắc hẳn vì em là người đầu tiên khám phá ra cái chân lý đúng đắn này. Em đã không giống bao người, ngộ nhận và mê mệt bởi thứ tình yêu giả tạo đầy rẫy trong cuộc đời. Em đã không Si như người, nên em sẽ hạnh phúc. Thật đấy!

Người cũng sẽ thôi đau khổ, nếu người nghĩ được như em…


2. Ảo tưởng

*

Chỉ nên yêu, khi đã hiểu mình nhất, với chân thành trọn vẹn trái tim…

Hay tất cả chỉ là những ảo mộng của những con người đang tự huyễn hoặc mình?


Hôm qua em ngồi nói chuyện rủ rỉ với cô bạn. Cô ấy là một người đang đứng trong sự chênh vênh của một chuyện tình. Cô ấy có vài yêu cầu đơn giản như bao người phụ nữ khác nhưng hiện tại có vẻ bất khả thi cho đối tượng của cô ấy. Nghĩa là cô ấy chỉ mong muốn kết thúc tuổi trẻ của mình bằng một gia đình nho nhỏ, cô ấy sẽ toàn tâm toàn ý cho cái gia đình đó mà không có bất cứ nhu cầu nào cho việc chứng tỏ bản thân mình ngoài xã hội. Nhưng đối phương lại để cái mong ước nhỏ nhoi và an phận của cô ấy treo lơ lửng mấy năm rồi. Cậu ta bày ra một tương lai để giữ cô ấy hờ hững bên mình. Cậu ta trói chân cô ấy bằng cái dự định nửa thành thực, nửa hão huyền rằng “…mình sẽ cưới nhau!”, để cô ấy không dám quyết định bất cứ điều gì, cứ kiểu “bỏ thì thương, vương thì tội” và chờ đợi… đợi chờ… trong bấp bênh.

Nhiều lần em nói cô ấy “Bỏ đi!”, cô ấy lung lay trong thoáng chốc rồi vẫn không thể nào dứt được mối duyên chả ra đâu ấy cả. Cô ấy cứ cố gắng chờ đợi… vì có thể cô ấy yêu cậu ta nhiều quá! Yêu đến mức mê muội không nhận ra thực sự mình cần điều gì trong cuộc sống.

Cậu ta chưa một lần đưa cô ấy về nhà giới thiệu với gia đình, nhưng cậu ta lại nói rằng cha mẹ chê cô ấy “gầy và cận”, điều đó khiến họ không thích cô ấy, nên họ ngăn cản con trai mình có ý định rước cô ấy về làm dâu. Thế là cậu ta không dám dẫn cô ấy về nhà lần nào cả, trong suốt mấy năm yêu nhau, vậy mà cậu ta vẫn dụ dỗ cô ấy rằng “sẽ cưới”.

Cô bạn em sống rất biết điều, ngoan ngoãn lễ phép nên đi đâu người cao tuổi cũng quý mến. Mặt mũi cô ấy cũng dễ thương nên ra đường, trai lạ sẵn sàng đi theo làm quen. Học vấn cô ấy cao hơn cả em, đầy người ngưỡng mộ, bạn bè ai cũng nhiệt tình với cô ấy,… Cớ sao có mỗi cậu người yêu là không biết trân trọng? Đâu phải trên đời này dễ kiếm được người như cô ấy? Sao cậu ta không nghĩ là cưới vợ cho mình chứ có phải cưới cho cha mẹ? Sau này lấy vợ rồi cậu ta sẽ sống với ai? Chẳng lẽ vẫn với những người đã sinh đẻ ra mình mà không phải là người chung chăn gối với mình đến cuối đời? Và tại sao cậu ta không một lần dám thử đưa cô ấy về nhà, để cô ấy có cơ hội tìm cách xoá bỏ thành kiến trong lòng phụ mẫu cậu ta? Cậu ta hèn, cậu ta nhát đến mức tự ngắt bỏ cơ hội của mình và người yêu. Hoặc là cậu ta chả yêu đương gì cô ấy cả. Tất cả chỉ là cậu ta đang làm ra vẻ để hành khổ cuộc đời một người khác. Là em, em đã bỏ quách từ lâu rồi, như cách em bỏ người ấy! Em cứng rắn hơn cô ấy, bởi vậy em không thể nào chịu đựng được cái sự mập mờ phi lý đó.

Điều phi lý thì cứ ngập tràn trong xã hội, nên em thấy cô ấy giống em, hoặc em đang giống như bao nhiêu cô nàng khác, yêu phải một kẻ chẳng yêu mình nhưng lại ngộ nhận là yêu, và cả cái kẻ đối phương tệ hại cũng thế. Kẻ đó cũng ngộ nhận rằng mình yêu cô ta, và kẻ đó tin tình yêu của mình là thật vì trong khi kẻ đó yêu thì cả thế giới ghét bỏ cô người yêu của mình. Thế là kẻ đó chỉ còn cách giấu nhẹm cô ta đi, một mình mình biết, một mình mình hay, yêu âm thầm bí mật. Để đến một khi hết yêu cô ta, kẻ đó rút chân khỏi cuộc tình và mỉm cười đắc chí vì cả thế giới chẳng ai biết rằng mình đã từng yêu cô ta. Thế mà gọi là tình yêu à?

Người chỉ dám nói với em rằng người yêu em, ngoài ra không một ai biết về cuộc tình này nữa. Và người nghĩ rằng gia đình người không chấp nhận nổi em để làm lý do người không hứa hẹn bất cứ một tương lai nào tốt đẹp cả. Ôi, phụ huynh người thậm chí còn chẳng biết con trai mình yêu em, thì làm sao người lại dám khẳng định rằng họ không chấp nhận em cơ chứ! Trên đời này chỉ có em không thích người này, ghét bỏ người kia, chứ chẳng có ai thù hằn nổi em cả. Có thể hôm trước họ bị em chửi, nhưng hôm sau họ vẫn yêu quý và đối xử tử tế với em được, giống như người, cũng đã từng bị em chửi te tua, rồi sau đó người vẫn yêu em đấy thôi! Ngoài bản thân người ra, thì người có gì để cám dỗ em chứ? Tiền chẳng nhiều hơn em, địa vị chẳng cao hơn em, nhan sắc cũng chẳng đến mức khiến em lo sợ phải cạnh tranh cùng một cô nào đó. Người chẳng hơn em điều gì ngoài sự yếu đuối và tự ti cả! Vậy người nghĩ em yêu người vì điều gì? Em là niềm mơ ước của bao kẻ khiến người cứ phải ghen tuông khi kẻ này kẻ nọ đến tán tỉnh em, còn em có bao giờ ghen vì một cô nào đó cố quyến rũ người không? Ngoài việc em lo sợ người thay lòng đổi dạ thì có bao giờ em phải ghen đâu! Thế mà người dám lớn tiếng nói người THẬT LÒNG, còn em thì không ư? Người tự tin nói người thật lòng trong cuộc tình với em phải chăng để bù đắp cho sự tự ti trước những giới hạn khác? Điều đó thật là xứng đáng với sự mù quáng của em lắm thay.

Nhưng giờ em hết mù quáng rồi! Nên em rời bỏ trong thanh thản. Em chẳng uỷ mị được như người để ngày ngày biểu lộ rằng mình đang đau khổ, sầu thảm, rằng tưởng như cuộc đời tàn lụi theo mối tình chết khô này. Dẫu em đã từng yêu hay chưa hề yêu thì quãng thời gian bên người cũng đã nằm lại nơi quá khứ. Em chỉ hiểu được một điều là em đã biết kết thúc sớm chứ không lằng nhằng như cái sự chờ đợi dài hơi, mù mịt của cô bạn em. Em mặc kệ nỗi bi thảm của người, thật sự thì em muốn người đau đớn hơn nữa kia, đến mức cuộc sống của người trở thành vô nghĩa khi mất em, cả đời người chỉ còn lại tiếc nuối. Nhưng mà em lại ảo tưởng nữa rồi, vì rõ ràng người có yêu em chân thành đâu. Người giả dối, thì nỗi đau cũng giả dối mà thôi… … chỉ mỗi em là đã từng có những ảo tưởng …



3. Thói quen

*

Khi hai người yêu nhau, chia tay không phải là quá khó, vấn đề nan giải nằm ở chỗ từ bỏ thói quen. Thói quen của sự gần gũi, kề cận một người đã biết bao tháng ngày. Đã từng có cảm giác vắng người đó một ngày tưởng chừng cả thế kỷ trôi qua, vậy thì sao có thể hoà nhập ngay cái ý nghĩ sẽ xa người đó hoàn toàn trong những năm còn lại của cuộc đời vào trong tâm hồn đang biến động như biển chiều.

Em chỉ già so với tuổi xuân, nhưng lại quá trẻ đối với một đời người, những năm tháng còn lại biết bao giờ mới kết thúc? Ngày xưa, em rủa thầm những kẻ tự tử vì tình, em cho là họ quá yếu đuối, sao họ lại có thể chết vì một người đã quay lưng bỏ họ lại một mình. Nhưng bây giờ em sẽ cảm thông cho họ đôi chút, vì em hiểu cái chết đối với họ vui vẻ hơn là sống mà thiếu đi người họ đã từng yêu thương. Em thì chỉ cảm thông thôi, chứ em không đồng tình mà làm theo họ đâu. Bởi có thể niềm yêu trong em chẳng đủ mãnh liệt kích thích em liều lĩnh bước sang thế giới khác. Em vốn sợ sự thay đổi và không chịu đựng được sự thay đổi quá nhanh mà! Hiện tại em chỉ đang cố gắng từ bỏ một thói quen đã trở nên cũ kỹ vào ngày hôm qua…từ bỏ một cách chậm rãi, nếu không sẽ bị sốc người ạ!

Hôm qua, em mặc áo của người tặng, váy của người mua và đi giày của người trả tiền. Hôm nay, em không mặc lại bộ đồ đó nữa, em phải thay đồ mới mà! Vậy mà nhìn lại em vẫn thấy phía đuôi cái tên chúng dính đến “của người”. Em chưa thay đổi được, có thể ngày mai, hay ngày kia, rồi ngày kìa, em vẫn dùng những đồ “của người” tặng em. Cho đến khi có ai đó thay thế cho em những thứ khác, thay luôn là hình ảnh mà em cứ đang cố gắng nhớ một cách đau đáu.

Thời gian trở nên già cả và ngớ ngẩn trong lúc này, nó đi mãi chẳng đến cái đích em mong muốn người ạ! Nhưng rồi dáng vẻ lẩm cẩm ấy cũng sẽ chết đi trong một tương lai xa em chưa định vị nổi.

Như chị của em ấy, đoạn nghĩa người tình sau bốn, năm năm yêu đương. Cuộc sống bỗng trở nên vô nghĩa chỉ sau một biến cô, chị ấy không biết làm gì cả, mọi thứ trước mắt cứ lơ mơ, đến hay đi cũng chẳng cần cảm nhận. Chỉ loáng thoáng biết rằng mình đang trôi lang thang trong vô nghĩa của đời. Chị ấy cứ tồn tại như thế một thời gian dài, đến mức chẳng ai tìm thấy con người sống động cũ nơi thể xác chị nữa. Họ phải khuyên chị đến gặp những nhà tâm lý, tư vấn về cách thoát ra khỏi cái trạng thái tâm linh thực vật đó. Người biết chị ấy nhận được lời khuyên như thế nào không? Rằng chị ấy nên quên hết quá khứ đi, sống cho hiện tại theo kiểu triết lý: “Ngày hôm qua là lịch sử. Ngày mai còn là điều bí ẩn. Chỉ hôm nay mới là quà tặng. Và chúng ta gọi là hiện tại”. Chị ấy nói mình không sao quên được, quanh chị ấy chạm vào bất cứ vật nào cũng gợi nhớ đến người đàn ông xưa cũ. Và họ bảo chị ấy cần mạnh mẽ lên, can đảm cất hết những thứ có dính đến kỷ niệm của hai người đi thì mới dễ quên được.

Em thì luôn cho rằng trên đời này việc đi xin lời khuyên và đưa ra lời khuyên là hai điều vô nghĩa nhất. Nên em chẳng bao giờ khuyên nhủ gì ai phải làm điều này, không phải làm điều kia cả. Vì em đâu có phải là phiên bản của họ để hiểu tất cả những ngõ ngách sâu tối trong tâm hồn một con người hoàn toàn khác với mình cơ chứ! Nên em cũng chẳng bao giờ đi xin ai cho mình lời khuyên cả, em không tin trên đời có người đủ tài giỏi để thấu hiểu em như chính em. Mọi chuyện em đều tự lý giải, tự giằng xé, tự hành hạ nội tâm của mình. Có thể một người ngoài nào đó, nhìn nhận sự việc bằng đôi mắt khách quan, và họ nghĩ những con người đang dính trong vướng mắc kia nên thực hiện giải pháp của họ thì mới có thể thoát ra được. Và có thể lời khuyên đó là đúng… Nhưng chẳng phải tất cả bám theo cái quy chuẩn đạo đức, tình cảm của họ chứ không phải là của em hay là của những người đang có vấn đề đó sao? Mọi chuẩn mực được đặt ra, được một số đông đồng tình, chẳng qua cũng chỉ là hợp thức hoá sự bao biện của họ với cuộc đời, về lối sống của họ. Nếu em nghe theo họ, tức là đồng tình thì em lẽ ra đã là họ rồi, em sẽ không rơi vào cái tình trạng phải đi xin lời khuyên làm gì cả, mà chỉ việc vung vít những giải pháp mình nghĩ ra rồi áp đặt lên cách hành xử của những người khác.

Chị của em rồi cuối cùng cũng chẳng làm theo lời khuyên, vì thực ra nếu cất hết những thứ ám gợi đến kỷ niệm của hai người, thì chị ấy lại chẳng còn gì để mà phục vụ sự sống của mình nữa. Đến giờ thì chị ấy vẫn chưa quên, và có lẽ sẽ chẳng bao giờ quên, cùng lắm thôi bớt cồn cào… và thấy rằng những gì từng quen thuộc đã trở nên xa lạ, dù nó vẫn tồn tại… ở đó… rõ ràng… Còn em rút ra được thắc mắc là mấy cái trung tâm tư vấn tình cảm chẳng hữu dụng mà sao vẫn tồn tại?

Thế đấy! Nên em sẽ chẳng nghe theo lời ai, ngay cả người… em sẽ chỉ làm điều gì đó theo những mong muốn thực sự của tim, của não. Người đừng bảo rằng em phải quên người thật nhanh, để chóng đón lấy tương lai tươi sáng. Em sẽ chẳng ném cái xoẹt những ký ức của người vào một xó tối tăm để gây ung nhọt nhức nhối làm gì. Hay ho gì nỗi đau ngấm ngầm người nhỉ? Cả em và người đã từng đau khổ vì sự bấp bênh không gọi được thành tên lẩn khuất trong suốt thời gian yêu. Nếu như ngày đó can đảm lôi nó ra, nặn cho nó một hình hài, rồi đem xử quyết sớm thì đã chẳng phải kéo dài cái thói quen có nhau đến tận giờ. Thực ra mình chia tay nhau từ lâu lắm rồi, ngay từ phút đầu chạm tay nhau, ngay trong trái tim vẫn đang chung nhịp đập,…khi mình biết sớm muộn gì kết cục này cũng diễn ra. Tất cả chỉ là tại THÓI QUEN thôi!

Và cứ ngày ngày em ngồi viết lên những câu chữ cay nghiệt này, cũng vì đang cố tập luyện cho mình việc từ bỏ một thói quen…

Quá trình tập luyện nào cũng phải từ tốn, có bao giờ gấp gáp được đâu!



4/ Nguồn gốc

*

Ban đầu em không có cảm hứng gì để viết bức thư này cả. Em không nghĩ ra câu chuyện nào để kể, không biết nên nhớ về kỷ niệm gì giữa em và người,… Nhưng em cần phải viết, để làm liền mạch chuỗi nghĩ suy trong em. Nếu như để lại những đứt đoạn, em sẽ lại mất thêm thời gian và công sức nối liền chúng với nhau. Gần tàn ngày em mới bắt đầu tìm kiếm được trong mớ lộn xộn của ký ức mình nên viết điều gì. Nó là nguồn gốc nỗi dằn vặt của em người ạ!

Người ta dằn vặt trong thời gian dài vì những cuộc tình đã qua bởi nhiều lý do. Em không biết có ai giống mình? Khi mỗi một đời đi ngang đều ám lại thứ cảm giác hoàn toàn khác lạ. Em nhớ lại từng dấu mốc của duy nhất một hiện tượng: đó là khi người ra đi, em đã như thế nào? Chợt thấy rằng, em đã yêu mỗi người bằng một nguồn gốc khác nhau, nên sau cuối cuộc tình cũng hạ sinh cho em một hình hài rất riêng.

Em có một đứa con đầu khờ dại. Em ghét nó, em hối hận, em tiếc nuối, em thấy mình ngu si, vì em không hiểu sao mình có thể chịu đựng sự hành hạ suốt mấy năm trời không dứt để thai nghén nó. Sinh ra, đem cho không ai nhận, vì tất cả mọi người bước vào yêu lần đầu cũng đều có một đứa con khờ dại giống em. Nên em để nó đi hoang không thèm chăm bẵm và nó chết mất xác ở đâu em càng mừng. Em đã mất một thời gian dài trách cứ mình sao lại sinh ra nó.

Đứa thứ hai mang dáng vẻ hụt hẫng người ạ! Giống như kiểu tâm hồn em mấp mé bên bờ vực thẳm, thấy trần gian chẳng có gì vui nên gieo mình xuống đáy. Trong lúc đang rơi một nhánh cây chìa ra níu em lại, nó treo em lơ lửng ở lưng chừng vách nghiêng. Em có cơ hội nhìn lên để thấy nơi mình từng ở thú vị hơn là đáy sâu tối om kia. Thế là em có ý định sẽ bám theo nhánh cây đó để trở về. Nhưng nó đột ngột gãy và em rơi tiếp… Thời gian ở cữ đó giống như việc hồn em có một khoảng trống, nên em đã vội vã lấp nó đi bằng một cuộc tình tạm bợ. Khi nó tan biến quá nhanh, em lại rơi vào chới với…Tính cách của đứa con thứ chỉ là một sự vá víu nhất thời, nên em không hụt hẫng sao được khi nhìn thấy mặt nó. Và rồi em cũng chẳng thích nó luôn. Việc ghét bỏ đứa con của mình, khiến em cắn rứt lương tâm… đau âm thầm…

Em tiếp tục rơi xuống, để gần đáy vực hơn… Một tảng đá lớn chòi ra đỡ em lại. Như tìm thấy một điểm tựa vững chắc để tránh rơi vào sâu thẳm tối tăm. Nơi tảng đá đó em đủ thấy ánh mặt trời, cảm đủ lạnh lẽo của cô quạnh, nhưng nó chắc chắn và an toàn. Nó cho em sự yên tâm, cùng tất cả những gì mình cần trừ việc em phải sống một mình hiu quạnh. Điểm tựa đó, phôi thai ra đứa con tinh thần thứ ba của em. Nó không đẹp xuất sắc, nhưng nó đáng tin…Vậy mà một cơn biến động địa chất làm tảng đá của em biến mất. Em mất đi điểm tựa, mất đi niềm tin, mất luôn cả ánh sáng hy vọng…và hiển nhiên mất luôn cả đứa con mình tin yêu. Em mang một nỗi đau khác, nỗi đau của tiếc nuối…

Giờ thì em mặc kệ em rơi, như một hòn đá bị ném xuống đáy vực, hay kiểu một chiếc lá lìa cành, cứ rơi, nặng nhọc hay nhẹ nhàng cũng quan tâm nữa. Em đã gặp người, một áng mây dịu dàng, người bám theo em trong cuộc rơi này, và em quên đi cái thực tại của mình, em cũng nghĩ mình là một áng mây, em đang bay lơ lửng cùng người… đơn giản thế đó!

Sau những cảm giác day dứt về dại khờ, hụt hẫng và mất mát một chỗ dựa, em nhận ra em ở bên cạnh người không phải vì những lý do đầy trừu tượng mà bởi em thích người vì em được chạm vào người trong lúc đang rơi mà thôi. Thực sự đó là kiểu yêu thích về bản thể, không nằm trong tâm hồn con người. Em chỉ tưởng mình là mây, vốn em không phải là mây, nên người không thể có được gia tốc chiều đi của em, vì thế người và em tách nhau, khoảng cách cứ xa dần…người lại lơ lửng và em thì rơi nhanh.

Áng mây đó, chỉ là phút giây mù sương của em, có nó cuộc sống của em êm đềm hơn, và xa nó em thấy nhớ nhung kinh khủng. Sự dằn vặt của em kèm cả phỉ báng, bởi em nhớ người trước nhất từ sự va chạm khi bên nhau hơn là những cái khác. Nên xa người rồi, lý trí bảo em rằng tốt nhất không nên gặp nhau làm chi nữa.

Thật tình mà nói không phải em muốn đoạn tuyệt mọi mối liên hệ với người, thậm chí chúng ta vẫn có thể trở lại là bạn bè của nhau như trước khi yêu. Nhưng hiện tại điều đó với em rất khó, người biết sao không? Hễ cứ ở bên cạnh là em muốn được chạm vào người, muốn được ôm ấp bằng những cử chỉ yêu thương. Làm sao em có thể bình tâm thanh thản sau những điều đó khi mình đã chia tay. Em cần phải ở một mình cho đến lúc nào đó những xúc cảm về người trở nên lạnh lẽo vô vị. Những khao khát nóng bỏng của em cần được pha loãng, trở nên nhạt nhoà thì em mới có thể thành một người bạn cũ của người. Em tự thấy xấu hổ khi hiểu ra nguồn gốc sự day dứt hiện tại, nó chẳng trong sáng hay bất hạnh chút nào cả người nhỉ? Vì nó thuộc về bản năng hơn là rung động của trái tim…

Hôm qua em quên chưa kể cho người về happy ending của chị bạn em. Chị ấy cứ cố gắng thôi xót xa về người tình cũ trong đơn lẻ, nhưng không thể nào nguôi yêu. Đằng đẵng thời gian chỉ làm cho nỗi đau kéo dài triền miên. Cho đến một ngày, như là duyên phận đổi thay, chị ấy có một người khác đến bên cạnh,… và rồi chị ấy quên bẵng đi những đau đớn dày vò mình bấy lâu nay. Chị ấy nói cái cảm giác dứt được đau khổ tuyệt vời lắm người à. Nó nhẹ bẫng, thanh thản và tinh khôi, dù tình yêu mới cũng chưa đủ mặn nồng để làm mình hạnh phúc… chỉ đơn giản là người cũ đã trở nên xa lạ như đúng em nói ấy!

Chỉ cần như thế là kết thúc hẳn một chuyện tình.

Em hiểu rằng không nên bắt quả non chín ép, nên em chưa đứng lên được đâu. À không, mà là em chưa đủ điều kiện để bay lên khi đang rơi xuống đáy vực. Nhưng em sẽ không cần biết mình đang rơi hay đang làm gì cả, vì đằng nào cũng cảm giác điểm chạm xa mù, mà em thì chỉ có một mình… Nếu may mắn trên quãng đường rơi, em gặp một điều gì đó níu em lại như những điều trước đây, thì em mong nó sẽ nâng em bay lên, để em thấy cuộc đời mình khác đi. Chứ em không muốn mình sẽ lại tiếp tục ngộ nhận sương mù là một áng mây như với người nữa đâu.

Em với những suy nghĩ của mình, là đang đầu độc đứa con của sự ham muốn… Người muốn nó chết không? Còn em thì sẽ vui nếu kết thúc được sinh mệnh của nó. Em thật tâm mong nó sẽ chết!

Dù em cô độc…